Nhiều người nhìn mình, họ hầu hết đều nhận định mình là kiểu người chăm học, chịu khó. Nhưng thực tế thì…
Mình chả thích học tẹo nào, mình thích nằm xem phim, ngắm trai đẹp, mặc đồ xinh đi dạo phố, thích đi ăn đồ ngon, thích nằm dài trên giường để ngủ.
Thế tại sao, trông mình lại có vẻ chăm học thế nhỉ…
Vì… đó là hình ảnh mình muốn cho mọi người thấy. Mình học bài mình chụp đăng lên, mình dạy học, mình cũng chụp đăng lên. Dần dần mọi người sẽ có suy nghĩ là mình chăm chỉ. Còn lúc mình nằm ườn ra ngủ, mình xem liền chục tập phim, mình đi chơi, xà nẹo với người yêu, mình không có đăng lên nhiều.
Hồi mình học cao đẳng các bạn cùng lớp hay nói mình là: “Con Huyền lười học, học ít mà thi điểm thi cao ghê, đúng là biết cách chém.” Tại vì mình lười nên mình luôn tìm cách học nhanh nhất có thể. Thay vì cầm tờ giấy đọc đi đọc lại những câu hỏi trong đề cương, mình lại chỉ học vài câu, hiểu bản chất và tự dùng lời của mình để diễn tả lại, tìm sự kết nối giữa các câu hỏi, thế nên chỉ cần học mấy câu thôi, nhưng có thể nắm được toàn bộ câu hỏi trong đề cương.
Có lần mình học môn Mạng máy tính và truyền thông, môn này toàn là viết phép tính kiểu 00010000 gì đó. Mình thật sự không hiểu, nhưng mai thi rồi, không thể như thế này đi thi được. Thế là lại hẹn các bạn ra quán cafe, nhờ các bạn chỉ bài, hôm ấy vừa sốt vừa cố gắng nghe các bạn giảng, chỗ nào không hiểu thì hỏi lại ngay. Trộm vía các bạn mình nhiệt tình lắm, hỏi câu nào cũng trả lời. Hôm sau đi thi, cũng tự tin phết, đề thi vừa lý thuyết vừa bài tập. Lý thuyết thì vẫn là chiến lược cũ, hiểu bản chất câu hỏi, câu trả lời, chứ không thuộc như cái máy. Bài tập thì cứ như các bạn đã chỉ thôi. Trời không phụ lòng người mình thi được 9 điểm hehe.
Thời sinh viên mọi người có hay cúp học không… Mình cũng hơi hơi hay cúp. Lúc đó là năm 2 đỉnh điểm của sự làm biếng học. Mỗi lần “vác xác” lên lớp là một cực hình với mình. Thầy dường như đã nhận ra sự chán chường ấy nên kêu mình nếu không muốn lên lớp thì thôi, ủa nay đi học hả, buồn ngủ thì về ngủ đi. Thế điểm đợt này của mình có cao không? Nếu mà cao thì chắc điên mất, chắc chắn là thấp rồi. Một cái tát vào mặt để thức tỉnh mình, điểm tụt dốc… Mình cũng hối hận vì làm biếng học, nhưng nhận ra đây cũng là một cơ hội để mình thay đổi. Mình bắt đầu tập trung hơn, nói siêng thì cũng không hẳn, nhưng mình không còn cúp học, không còn lơ là học tập nữa.
Hồi mình học đại học, sơ hở là trong đầu mình nhen nhóm ý định bỏ học. Đi thi mệt quá hay là mình bỏ học ta, bài luận khó quá hay mình bỏ học ta. Thậm chí làm xong báo cáo tốt nghiệp chỉ còn 2 môn cuối, trong đầu mình vẫn có ý định hay là bỏ học ta, mệt quá… Nhưng may thật, mình không bỏ hihi. May quá, may mà sau khi đấu tranh tư tưởng mình đã không bỏ học.
Thời sinh viên, đúng là có nhiều kỉ niệm đáng nhớ thật. Có lần mình đi thi, dọc đường hư xe, nhưng ráng chạy đến tiệm xe, rồi nhờ ảnh bắt xe đến trường thi giúp mình. Ảnh dặn tài xế chạy nhanh chút cho mình đến kịp thi. Tài xế cũng chạy nhanh hết mức có thể. Vừa đến nơi thì thấy trường đóng cửa, yên lặng kỳ lạ, mình còn tưởng là mình bước nhầm vào không gian khác cơ, ai mà nghĩ là mình đến nhầm địa điểm thi. Vội vàng nhắn nhóm, sao em không thấy ai, các bạn trả lời mới tá hỏa mình đi nhầm điểm thi thật. Lúc ấy ngột bệt xuống giữa đường khóc quá trời khóc. Vì trường đóng cửa nên xung quang hành quán cũng vắng, tiếng khóc của mình lại nghe rõ ràng hơn. Sau khi khóc độ 1 2 phút, cũng lấy lại lý trí vội gọi điện cho ảnh, vừa khóc vừa bảo: “Anh ơi em đến nhầm địa điểm thi rồi, trường đổi nhưng em không để ý tin nhắn.” Ảnh cũng hoảng vội vàng dỗ mình nín và hướng dẫn cách giải quyết: “Rồi, rồi, không sao, em bé bình tĩnh, hôm nay thầy em có bay vào không, em gọi cho thầy bình tĩnh trình bày lý do, để xem giải quyết thế nào nha.” Tắt máy mình lại gọi cho thầy, may mắn thầy đã hiểu và hỗ trợ, dù thời gian làm bài là 1 tiếng rưỡi, mình khi qua địa điểm thi mới chỉ còn 30 phút, nhưng cũng may là còn cơ hội để làm bài.” Mình thật sự biết ơn vì được giúp đỡ. Sau khi mình thi xong bước ra phòng thi, lòng cũng nhẹ hơn, mình bảo anh: “Anh bé lần sau nhắc em kiểm tra kỹ địa điểm thi với nha, em sợ em hậu đậu lại quên mất.” Thay vì tức giận kiểu, có mỗi cái nơi thi cũng không nhớ thì ảnh lại nhẹ nhàng bảo: “Lần sau anh sẽ nhắc, anh xin lỗi vì hôm nay không chở em đi thi.” Tắt máy là mình khóc tiếp, cũng chẳng biết khóc vì cái gì, chỉ cảm thấy nước mắt nhiều quá, trào lên rồi phải để nó rơi ra thôi. Nhìn ra sân trường mọi người chơi bóng rổ, người thì ở căn tin học bài… khung cảnh ấy thật yên bình, ai cũng đang tận hưởng thời sinh viên đẹp đẽ.