LÝ DO MÌNH NỖ LỰC

Không phải “con ông cháu cha”, gia đình cũng không thuộc “trâm anh thế phiệt”, thử hỏi ngoài cố gắng ra chúng ta có thể làm gì?

Làm thinh, làm này làm nọ, làm mình làm mẩy nè kkk

Mọi người làm gì thì kể mình nghe với nha, để mình kể trước nhé. 

Bố mẹ mình đều làm nông, quanh năm suốt tháng chỉ “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.” Những ngày nắng gắt ở Đak Lak, mẹ vẫn đi cấy, ánh nắng chiếu vào lưng hình thành nên một vệt đen dài. Những ngày mưa vội vã thu gom lúa, vì sợ bị ướt, công sức mệt nhọc cả ngày lại thành công cốc. Nói chung gia đình nào làm nông sẽ hiểu, thực sự vất vả vô cùng.

Bố mẹ mình tuy vất vả nhưng cũng chưa để chị em chúng mình phải làm những việc nặng nhọc, tính ra so với bạn bè chúng mình còn sướng chán. Hồi đó cứ thắc mắc tại sao bố mẹ lại muốn mình học và tìm việc gì đó làm cho ổn định, làm cho nhà nước càng tốt. Mà thời điểm đó mình cứ nghĩ, phải bay nhảy để khám phá thêm nhiều cơ hội, học thêm nhiều điều mới.

Cho đến hiện tại 24 tuổi rồi mới nhận ra, sự quan trọng khi có một công việc ổn định là như thế nào. 

Thị trường lao động luôn biến động, người ra người vào, các công ty cũng yêu cầu nhiều hơn, mức lương cũng khắt khe hơn, mọi người xung quanh cũng đều cố gắng nỗ lực hơn. Thử hỏi, sống trong một môi trường như vậy chúng ta phải làm gì để làm gì để không bị tụt hậu. Cứ mải chạy theo thời thế, cũng khiến bản thân mình dần cạn kiệt sức lực. Lúc này mới nhận ra, có được một công việc ổn định đáng trân trọng như thế nào.

Thực ra, khi nhìn thấy một số cô gái khác có thể dễ dàng kiếm được tiền thì mình cũng có chút ghen tị đó, nhưng mình lại không đủ bản lĩnh để đánh đổi như họ, hơn nữa ngoại hình cũng mình cũng không nổi bật. Tài năng cũng chung chung, không có gì xuất sắc.

Ấy thế mà mình lại là một người tham vọng. Một người tin rằng, sự nỗ lực của mình sẽ quyết định tính cách và tương lai của mình. Mình hoàn toàn có thể chậm lại, không làm gì cả, đi làm về thì nghỉ ngơi, rồi đi dạo đi chơi. Nhưng nếu như vậy có lẽ tính cách của mình cũng sẽ thay đổi. Sẽ trở nên ù lỳ và lựa chọn thỏa hiệp với mọi thứ, đầu óc không cập nhật kiến thức gì, chỉ mải chạy theo những vật chất bên ngoài. Nhưng nó an nhàn. 

Mình lại thích làm khó bản thân, cứ thích “nhồi nhét đống kiến thức khô khan”, “học tập những thứ mà mọi người xem là không quan trọng”, thay vì dành thời gian đi cà phê chụp hình với bạn bè, mình lại không chịu, cứ thích ở nhà “gặm nhấm đống tài liệu đó”. Rồi cơ thể mình mệt, mình bắt đầu cảm thấy bản thân dù cố gắng bao nhiêu cũng không thể thay đổi, hay nói một cách thực tế là, việc mình làm, chỉ là “nỗ lực ảo” mà thôi. Người ngoài nhìn vào thì thấy mình siêng năng chăm chỉ, chịu khó, ham học hỏi, nhưng thực tế đầu mình chẳng có cái gì cả. 

Mình đã từng có suy nghĩ như vậy.

Và rồi khi bắt gặp chuyện gì đó, cách suy nghĩ của mình, cách mình hành xử đã giúp mình nhận ra, giá trị của việc học tập, giá trị của việc tiếp thu kiến thức đó là gì. 

Chăm chỉ cố gắng chưa chắc đã giỏi, nhưng ít ra mình còn có cơ hội lựa chọn “được chiến thắng”. Còn không làm gì thì mình đã chấp nhận số phận an bài cho mình rồi, một cơ hội thay đổi chút xíu cũng chẳng có. 

Nhưng làm sao để thay đổi nhỉ? Thấy đọc cả đống sách self help cũng chỉ phấn khởi có động lực lúc đó, rồi cuối cùng có thay đổi được gì đâu

Mình cũng chẳng biết nữa, chẳng biết nên khuyên mọi người nên làm gì để bước ra khỏi “vũng bùn” đó nữa. Đối với mình, chỉ là mình thích thể hiện, mình thích người khác nghĩ mình là người có đầu óc, người có học vấn, người biết ngoại ngữ, người biết suy nghĩ… Chung quy lại cũng là vì mình thích được như thế, nên mình mới cố gắng từng ngày. Chứ thực ra mình không thích đi học xíu nào cả. Cuộc đời mà, đâu phải cứ thích là được đâu. Hơn nữa, xung quanh mình cũng toàn người giỏi, mình mà không cố gắng thì chẳng khác nào “một kẻ ngốc” trong đám người.

Đấy là mình thôi, chứ mình không có nói mọi người phải học cái này cái kia nha, học gì làm gì là quyền của mọi người. 

Lúc mình làm blog hay làm cái gì cũng cực kỳ khó khăn, mà trong lòng tự nhủ, không được bỏ cuộc, nếu mình bỏ cuộc thì mình là “đồ hèn”, không xứng đáng nhận được những gì tốt đẹp. Nghe có vẻ khắc nghiệt với bản thân ha, nhưng mà cỡ đó, nhiều khi mình vẫn còn chấp nhận bỏ cuộc, chấp nhận mình “hèn” á chứ. 

Dạo trước, thời mình còn ở chung phòng trọ với các bạn thời sinh viên, mình xem video của web 5 ngày, bị mọi người nói là nghe tào lao, không bình thường. Đấy thấy chưa, nhiều khi cũng muốn cố gắng nỗ lực lắm, nhưng mà sợ, sợ bị phán xét, sợ bị chê bai, sợ bị nói là làm màu, sợ bị nói “không bình thường.”

Mình cũng từng bị một anh đồng nghiệp cũ nói “Mình không bình thường”, trong khi mỗi lần ảnh gặp mình đều tỏ ra thân thiện, nói chuyện các kiểu. Ấy vậy mà…

Nhưng mà mình cũng không quan tâm lắm. Vì với họ mình khác biệt, thì với mình họ cũng thế. 

Vì tư tưởng không giống nhau nên nó vậy á.

“Người thành công có lối đi riêng.”

Mình không đi lối đi riêng, mình đi lối đi mình thích và mình hài lòng, chứ không vì ai hay định kiến nào cả. Nói thật chứ, nếu nhà mình “giàu nứt đố đỏ vách” thì mình cũng không làm khó bản thân vậy đâu. Huhu nghèo quá nên nó vậy á.

Còn mọi người thì sao, lý do mọi người đang cố gắng nỗ lực như vậy là gì? Chia sẻ với mình nha, cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc bài viết này. Mong cho chúng ta đều đạt được những điều tốt đẹp và hạnh phúc.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *