Một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt, khiến tim người nhìn như bị bóp nghẹt. Lâm Nghiên bị hành hạ đến tột cùng, thân thể run rẩy trong đau đớn. Máu nhuộm đỏ khuôn mặt xinh đẹp, lấm lem và loang lổ. Giọng cô yếu ớt, gần như không thể phát ra âm thanh, chỉ là những tiếng rên rỉ nghẹn ngào. Hơi thở cô hổn hển, nặng nhọc, từng nhịp như cầu xin sự sống, ánh mắt lấp lánh nỗi sợ hãi và khao khát được tồn tại. Không gian xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại nhịp tim dồn dập và cảm giác rợn ngợp trước bi kịch đang diễn ra.Trên tường rơi xuống tấm lịch ghi ngày 3/8/2005.
*Chuông vang lên
“Tan học rồi.” – “Cuối cùng cũng được giải thoát…”
Âm thanh xì xào của đám đông vang lên bốn phía. Lâm Nghiên giật mình mở mắt, hóa ra tất cả chỉ là một giấc mơ nặng nề.
Nhìn thấy trán cô ướt đẫm mồ hôi, Linh Linh vội đưa khăn giấy, giọng dịu dàng mà đầy lo lắng:
“Cậu ổn chứ? Tiết cuối trông cậu tái lắm. Nếu mệt thì để mình đưa xuống phòng y tế nhé.”
Lâm Nghiên khựng lại, đảo mắt nhìn quanh lớp một lượt, rồi lặng lẽ xem giờ trên điện thoại. Sắc mặt lạnh đi:
“Không sao. Cảm ơn.”
Nói dứt câu, cô đứng bật dậy và nhanh chóng bước ra khỏi phòng học. Linh Linh luống cuống chạy theo:
“Tan học rồi cậu định đi đâu? Mình biết một quán gần đây, rẻ, ngon lắm. Đi cùng mình nhé!”
Nhưng Lâm Nghiên chỉ bước thẳng, không thèm liếc Linh Linh dù một cái. Cô đột ngột dừng lại, giọng trở nên cứng lạnh:
“Đừng đi theo tôi nữa. Cậu thật phiền. Muốn ăn thì tự đi mà ăn.”
Chưa kịp để Linh Linh nói thêm gì, cô đã quay lưng chạy đi.
Linh Linh đứng sững giữa hành lang, nhìn theo bóng lưng ngày một xa của Lâm Nghiên. Trong im lặng, lòng bàn tay cô vô thức siết chặt lại.
Chuyển cảnh đến 1 tòa chung cư
Lâm Nghiên hấp tấp chạy đến một khu chung cư cũ. Tim đập thình thịch, cô mở điện thoại kiểm tra lại lần nữa dòng tin nhắn vừa nhận:
“Hôm nay em đến dạy, chị sẽ thanh toán học phí luôn nhé.”
Cô bắt đầu ấn chuông.
Một lần.
Hai lần.
Rồi rất nhiều lần…
Nhưng bên trong vẫn im lặng như chưa từng có ai sống ở đó.
Khi Lâm Nghiên còn đang đứng bối rối trước cửa, một bác hàng xóm đi ngang qua, liếc nhìn cô rồi hỏi:
“Con tìm bà Hồng à? Gia đình bả đi du lịch mấy bữa nay rồi. Chắc phải cả tuần nữa mới về.”
Cô đứng sững. “Dạ… con cảm ơn.”
Ngón tay run run mở lại điện thoại. Cô kéo lên xem những tin nhắn cũ — toàn là lời hứa “sẽ chuyển”, “sẽ trả”, “mai nhé”, “tuần này chắc chắn”…
Thậm chí chính Trần Hồng còn hẹn hôm nay thanh toán luôn hai tháng tiền học còn nợ.
Vừa định nhắn hỏi cho ra lẽ, màn hình bất ngờ nháy tối một thoáng.
Tin nhắn không gửi được.
Ảnh đại diện biến mất.
Trạng thái hoạt động trống trơn.
Trong khoảnh khắc, mọi thứ hiện rõ như một nhát dao lạnh: “Lâm Nghiên à, chúc mừng mày đã bị chặn.”
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Lâm Nghiên cắn chặt môi, tức đến cay mắt. Cảm giác bị xem như trò hề, bị lợi dụng, bị lừa dối… trào dâng cùng lúc. Bàn tay đang cầm điện thoại siết lại đến mức khớp ngón tay trắng bệch.
Cô đứng đó, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cánh cửa căn hộ nhà Trần Hồng.
Trong im lặng, ánh mắt cô dần chuyển sang đầy phẫn nộ — như muốn ghi sâu khoảnh khắc này vào tận đáy lòng.
Chuyển cảnh — Trường cấp 2, giờ ra chơi
“Ê, mày nghe chuyện chưa? Hình như con Tuyết Nhi… học thêm mà quỵt tiền gia sư đó.”
“Hả? Tuyết Nhi nào? Trường mình cả đống Tuyết Nhi mà.”
“Tuyết Nhi lớp 9A1 ấy. Cái con lần trước hùng hổ đòi lên sân khấu hát, rồi hát dở bị cả đám cười… thế là phát điên, quăng đồ, đập vỡ cả cây đàn. Nhớ không?”
Một đứa bạn đứng phía sau bỗng rùng mình, đoạn ký ức năm ấy ùa về: Tuyết Nhi với gương mặt méo mó vì tức giận, vừa ném đồ vừa la hét chửi bới, trông chẳng khác nào mất kiểm soát.
Dưới hàng ghế khán giả hôm đó… có cả Lâm Nghiên đang mỉm cười.
“À… nhớ rồi. Lần đó làm tao sợ gần chết.”
“Nhà nó giàu thế mà? đến tiền gia sư cũng không trả nổi hả? Nghe đâu đang du lịch Tam Đảo còn gì.”
“Mấy đứa kiểu đó chỉ được cái sống màu mè.” – một bạn khác nhếch mép.
Cứ như thế, câu chuyện “Tuyết Nhi – con gái bà Trần Hồng – học gia sư nhưng quỵt tiền” lan nhanh khắp hành lang, rồi cả toàn trường đều xì xào bàn tán.
Sáng hôm sau, khi Tuyết Nhi bước vào lớp, không khí lập tức trở nên khác lạ. Những ánh mắt liếc ngang liếc dọc, những tiếng xì xào nén lại sau tay áo, tất cả đều hướng về cô. Tuyết Nhi cau mày, khó chịu hỏi bạn cùng bàn:
“Có chuyện gì? Sao tụi nó nhìn tao như sinh vật lạ vậy?”
Bạn cùng bàn do dự một lúc, rồi mới khẽ kể:
“Hôm qua… có một chị đến trước cổng trường. Chị hỏi từng người xem có biết mày không. Chị nói… mày học gia sư mấy tháng nhưng không trả học phí.”
Tuyết Nhi sững lại, mặt biến sắc.
Bạn cùng bàn tiếp tục, giọng nhỏ dần như đang hồi tưởng:
“Chị ấy bảo… bố chị nằm liệt mấy tháng rồi. Chị phải đi dạy để kiếm tiền chữa bệnh. Nhưng mẹ mày không trả tiền, còn chặn luôn. Chị ấy lo lắm, sắp khóc luôn ấy. Chị ấy nói… ‘Nếu các em thấy Tuyết Nhi, nhờ bạn ấy nói mẹ trả học phí cho chị nhé… chị thật sự cần tiền cứu bố.’”
Giọng kể vừa dứt, Tuyết Nhi bật dậy như bị kim đâm.
“CÁI GÌ? Con đó điên rồi à? Ai cho chị ta đến trường tao kiếm chuyện?!”
Cô hét lớn, âm thanh vang cả lớp.
Trong cơn giận dữ, Tuyết Nhi hất mạnh tay, quơ sạch tất cả sách vở, bút viết, hộp bút… ném hết xuống đất. Âm thanh loảng xoảng dội vào không gian im phăng phắc.
Mọi người chỉ dám lùi lại, nhìn cô bằng ánh mắt dè chừng.
Gương mặt Tuyết Nhi đỏ bừng, đôi mắt ánh lên sự tức tối lẫn hoảng loạn — như thể bị bóc trần trước toàn trường nên xấu hổ.
Chuyển cảnh
Tối đó, Lâm Nghiên nằm co mình trên chiếc giường nhỏ, ánh đèn vàng yếu ớt hắt lên trần nhà. Cô mở mắt nhìn vô định, ký ức buổi chiều hôm ấy lại tràn về như một cuộn phim tua chậm.
Trước cổng trường Tuyết Nhi.
Giây trước — cô còn đứng đó với gương mặt tái nhợt, khóe mắt đỏ hoe. Giọng run run, nghẹn lại như thể chỉ cần thêm một câu an ủi là nước mắt có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
“Bố chị nằm liệt mấy tháng… chị cần tiền chữa bệnh. Nếu gặp Tuyết Nhi, nhờ em nói bạn ấy bảo mẹ trả học phí cho chị nhé…”
Từng lời nói ra đều thấm đầy lo lắng, đáng thương đến mức ai nhìn cũng dễ mềm lòng.
Nhưng giây sau — khi quay lưng đi, tất cả cảm xúc yếu đuối ấy biến mất sạch.
Khóe môi Lâm Nghiên nhếch lên thành một nụ cười lạnh. Ánh mắt đầy mỉa mai, sắc bén và khinh bỉ như thể toàn bộ màn kịch vừa rồi chỉ là trò tiêu khiển. Vẻ mặt ấy trái ngược hoàn toàn với sự tội nghiệp mà cô thể hiện trước đám học sinh.
Trong bóng tối, Lâm Nghiên khẽ trở mình.
Hình ảnh hai gương mặt — một đáng thương, một đầy toan tính — đan xen trong đầu cô, hòa vào nhau đến mức khiến người khác không thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả.
Chuyển cảnh đến Nhà của Tuyết Nhi
Cánh cửa vừa mở ra, Tuyết Nhi gần như ném thẳng chiếc balo xuống nền. Cô ta nghiến răng, gương mặt đỏ bừng vì tức giận.
“Cái lũ nghèo hèn đó…” – cô gầm lên, từng tiếng như bị xé khỏi cổ họng.
“Đám rác rưởi ấy lấy quyền gì nhìn tao bằng ánh mắt khinh bỉ đó?”
Cơn giận làm toàn thân cô run lên. Hình ảnh trong trường lúc sáng lại hiện rõ như đâm vào lòng tự ái của cô từng nhát một.
Ở hành lang, ở sân trường, ngay cả trong nhà vệ sinh – đi đến đâu Tuyết Nhi cũng nghe tiếng xì xào. Có đứa còn chẳng buồn che miệng.
“Nhìn kìa, ai đây? Tiểu thư Tuyết Nhi của chúng ta!” “Nhà giàu sang chảnh mà quỵt tiền gia sư. Đỉnh thật sự.”
“Không biết nhục hả? Đeo đồ hiệu làm gì khi vài triệu tiền học cũng không trả nổi?”
“Hay mấy thứ mày đeo đều là hàng giả hết rồi?”
Tiếng cười bật ra từ mấy nhóm nhỏ, lan ra, rồi nổ tung thành những tràng chế nhạo khắp dãy hành lang. Mỗi tiếng cười đều như tát vào mặt cô.
Tính khí điên cuồng, bốc đồng vốn có của Tuyết Nhi trỗi dậy. Cô ta siết nắm tay, bước một bước về phía đám đông đang cười, muốn lao vào mà đánh cho hả cơn giận.
Nhưng ngay khoảnh khắc cô chuẩn bị mất kiểm soát, thầy chủ nhiệm từ phía cầu thang bước lên.
Ánh mắt thầy quét qua cảnh hỗn loạn. Tuyết Nhi đứng khựng lại.
Ký ức về lần vi phạm trước đây – bị cảnh cáo, bị dọa hạ hạnh kiểm – ập đến, lạnh lẽo như gáo nước tạt vào đầu. Thêm một lần gây chuyện nữa thôi, cô sẽ bị ghi vào hồ sơ, có thể mất quyền thi học sinh giỏi, thậm chí bị mời phụ huynh lên trường.
Hơi thở Tuyết Nhi nghẹn lại nơi cổ.
Cô cắn chặt răng, nuốt xuống cơn điên đang gào thét trong lòng, rồi quay phắt đi, bỏ lại phía sau tiếng cười và ánh mắt khinh miệt như lưỡi dao bén.
Đoàng!
Một tiếng vỡ chát chúa vang vọng khắp căn hộ sang trọng, như thể có ai vừa đập nát thứ gì đó bằng hết sức lực.
Trần Hồng hoảng hốt từ phòng bước ra, áo lụa còn chưa kịp cài hết nút. Bà cau mày:
“Chuyện gì vậy Tuyết Nhi? Con làm cái gì mà ầm ĩ lên thế?”
Giữa phòng khách, mảnh vỡ thủy tinh văng tung tóe dưới chân. Tuyết Nhi đứng đó, mặt đỏ bừng vì tức giận, đôi mắt long lên như muốn khóc nhưng lại cố phồng mang trợn má để tỏ ra mạnh mẽ.
“Mẹ!” – cô hét lên, giọng run vì phẫn nộ. “Con ranh đó, sao nó dám bôi nhọ con trước toàn trường? Ai cho nó cái quyền đó?”
Trần Hồng sững lại một giây. “Con ranh nào? Nói rõ xem.”
“Gia sư đó! Lâm Nghiên!” – Tuyết Nhi gần như gào lên.
“Nó đến trường, khóc lóc kể lể trước cổng, nói con học mấy tháng mà không trả tiền! Con đi tới đâu cũng bị người ta chế giễu. Mẹ phải… mẹ PHẢI trả tiền cho nó và bắt nó đến trường công khai xin lỗi con!”
Tuyết Nhi vừa nói vừa thở dồn dập.
Nhưng Trần Hồng… lại bật cười.
Một nụ cười nhếch mép, lạnh và mỏng như lưỡi dao.
“Trả tiền?” – bà lặp lại, giọng đầy thích thú.
“Đâu có dễ như vậy, con gái.”
Tuyết Nhi khựng lại, chưa kịp hiểu. Trần Hồng khoanh tay, bước qua những mảnh vỡ khiến máu chảy ra nhưng bà ta lại xem như không có gì nghiêm trọng.
“Con nghĩ chỉ cần trả vài triệu là xong chuyện sao? Không.”
Ánh mắt bà sắc và nham hiểm.
“Con nhỏ đó dám đến trường gây rối danh tiếng của mẹ con ta… thì phải để nó biết thế nào là hậu quả.”
Tuyết Nhi nhìn mẹ, ánh mắt bừng lên sự hả hê.
“Rồi… mẹ tính làm gì?”
Trần Hồng ngước lên, khóe môi cong nhẹ, nguy hiểm như một kẻ vừa nghĩ ra trò chơi mới.
“Mẹ sẽ để nó phải quỳ xuống trước con.”
Bà cúi xuống nhặt một mảnh vỡ, xoay xoay trong tay như đang ngắm một món đồ trang trí. Tiếng cười man rợn vang khắp cả căn nhà.
Chuyển cảnh đến bệnh viện
Căn phòng bệnh trắng toát, yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng kim truyền dịch nhỏ từng giọt.
Lâm Nghiên đặt túi trái cây lên bàn, kéo ghế ngồi xuống cạnh giường.
“Sức khỏe của cậu thế nào rồi?” – cô hỏi, tay đã cầm sẵn con dao gọt trái cây.
“Bệnh hen của cậu… có thuốc nào chữa dứt điểm không?”
Người bạn yếu giọng lắc đầu.
“Vẫn chưa… chỉ có thể duy trì thôi.”
Lâm Nghiên chỉ “ừ” một tiếng, nhẹ như gió lướt qua. Dao gọt chậm rãi di dọc theo vỏ quả lê, đường gọt mỏng và đều tăm tắp, như thể tâm trí cô đang muốn cắt đứt điều gì đó.
Người bạn nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt chân thành:
“Lâm Nghiên, cảm ơn cậu nhiều lắm. Nếu mấy tháng trước không có cậu… mình còn chẳng tìm được thuốc hen xuyễn nữa. Với lại… chuyện cậu giúp mình dạy học sinh kia thay ca… mình mang ơn cậu lắm.”
Lâm Nghiên dừng tay một giây.
Rồi cô mỉm cười – một nụ cười dịu dàng.
“Ơn nghĩa gì chứ? Chúng ta là bạn bè mà.”
Cô đặt miếng lê đã gọt lên dĩa, đưa đến trước mặt bạn. “Ăn đi, phải ăn cho khỏe.”
Giọng cô ấm áp và đầy sự quan tâm.
Nhưng lúc người bạn cúi xuống cắn miếng trái cây, ánh mắt Lâm Nghiên lại lướt sang chiếc điện thoại để trên bàn.
Màn hình sáng liên tục. Thông báo rung lên không ngừng: tin nhắn, bình luận, tin mới,…
Giữa tiếng rung không dứt, khóe môi cô khẽ cong. Không rõ là mỉm cười… hay chỉ là một thoáng thích thú lạnh lẽo.
Chuyển cảnh – Tại nhà Trần Tín
Trong căn phòng tối chỉ còn ánh sáng xanh nhạt từ màn hình điện thoại, Trần Tín nằm dựa trên ghế, một tay khoanh trước ngực, tay kia vuốt màn hình theo thói quen.
Cho đến khi…Một bài đăng bất ngờ đập thẳng vào mắt anh.
“Gia sư không có tâm – lừa đảo – dựng chuyện bôi xấu nhà người ta.”
Kèm theo đó là loạt hình ảnh, giọng điệu quen thuộc của Trần Hồng.
Trần Tín khựng lại. Anh nhấn vào xem.
Hàng trăm bình luận cuộn dài không dứt:
“Loại này mà cũng nhận dạy hả?”
“Vừa ăn cướp vừa la làng đúng nghĩa.”
“Tội nghiệp gia đình người ta.”
Ánh mắt Trần Tín lạnh hẳn đi.
“…Lâm Nghiên??”
Cũng thời điểm đó – Phía Lâm Nghiên
Trong căn phòng tĩnh lặng Lâm Nghiên ngồi dựa vào ghế, điện thoại trong tay sáng lên với hàng loạt thông báo.
Cô mở bài phốt ra, đọc từng dòng.
Không giận. Không hoảng. Không buồn.
Chỉ… nở một nụ cười nhẹ. Lạnh và đầy ẩn ý.
“Nhanh thật…” – cô khẽ nói, giọng pha chút chế giễu, như thể mọi thứ đã nằm trong tính toán.
Cô đặt điện thoại xuống bàn một giây, rồi cầm lên lần nữa. Ngón tay lướt qua danh bạ, dừng lại ở một cái tên không lưu ký tự, chỉ là một biểu tượng duy nhất.
“Action.”
Bấm gửi.
Màn hình lập tức xuất hiện trạng thái: Đã xem.
Lâm Nghiên khẽ nhắm mắt, dựa lưng vào ghế.
Ngoài cửa sổ, bầu trời xám lại.
Chuyển cảnh – Quán bar nhỏ cuối phố
Tiếng cười nói ồn ào hòa cùng âm nhạc sôi động. Lộ Tinh đang ngồi với nhóm bạn, ly cocktail trong tay. Cô ta vừa ăn vừa xem điện thoại thì bỗng dừng lại.
Thông báo hiện lên: “Gia sư Lâm Nghiên lừa đảo – phốt nóng hôm nay.”
Lộ Tinh nhấn mở, đọc vài dòng… rồi bật cười phá lên, tiếng cười sắc khiến bạn bè xung quanh cũng tò mò nhìn sang.
“Ha! Con ranh này, quả báo đến sớm thật.” Lộ Tinh vừa nói vừa cười vẻ mặt đầy hả hê.
Một cô bạn tò mò hỏi: “Gì vậy Tinh? Drama hả?” “Loại rẻ tiền thôi,” Lộ Tinh nhếch môi, “nhưng cũng thú vị lắm đấy.”
Cô ta ngả người ra ghế, ánh mắt lóe lên tia tính toán.
Suy nghĩ vài giây, Lộ Tinh liền mở lại bài phốt, chỉ nhìn chằm chằm và khẽ nhếch mép.
Chuyển cảnh – Ngày thi tiếng Anh đầu vào
Phòng thi im phăng phắc. Chỉ còn tiếng bút chạy sột soạt và tiếng đồng hồ treo tường tích tắc từng nhịp.
Lộ Tinh ngồi hàng ghế thứ ba, quay đầu lại nhìn Lâm Nghiên. Khoé môi cô ta cong lên.
“Kịch hay sắp đến rồi.” – Lộ Tinh thì thầm.
Khi giám thị vừa thông báo sắp hết giờ, toàn bộ lớp đều ngồi ngay ngắn chờ thu bài.
Và đúng lúc ấy
Lộ Tinh bất ngờ đứng bật dậy.
“Thưa thầy! Em có việc muốn báo cáo!”
Cả phòng thi giật mình. Giám thị đẩy kính, nhíu mày: “Em muốn báo cáo chuyện gì?”
“Em tố cáo có bạn nhìn tài liệu trong lúc thi ạ.”
Không khí lập tức căng như dây đàn.
“Em có bằng chứng không?” Thầy nghiêm giọng.
Lộ Tinh giọng chắc nịch: “Chính mắt em nhìn thấy.”
Thầy khoanh tay: “Vậy em nói xem, ai là người gian lận?”
Lộ Tinh từ tốn quay lại, môi nhếch lên đầy đắc thắng.
Ngón tay cô ta chỉ thẳng vào Lâm Nghiên.
“Là bạn ấy.”
Cả lớp xôn xao
“Thật hả?”
“Nhỏ đó vào bằng học bổng mà.”
“Học bổng thì càng phải giỏi chứ?”
“Nhưng mà Lâm Nghiên ngồi sau, làm sao Lộ Tinh nhìn được.”
“Không phải là bản thân cũng lén nhìn bài nên mới thấy đấy chứ.” Mọi người vừa nói vừa khẽ cười.
Lộ Tinh đưa mắt lườm từng người một.
Lâm Nghiên bủn rủn đứng bật dậy: “Thưa thầy, không phải em! Em không… em không làm vậy!”
Lộ Tinh cười khẩy, tiến từng bước đến bàn Lâm Nghiên:
“Không phải mày? Chính tao thấy rõ mà.
Không phải mày thì sao hốt hoảng vậy?”
Cô ta cúi xuống, không cho Lâm Nghiên kịp phản ứng, thò tay vào hộc bàn rồi nhanh chóng “tìm thấy” một tờ giấy nhỏ gập đôi.
“Ồ, xin lỗi bạn học Lâm Nghiên nha, cũng chỉ là vì mình muốn lấy lại công bằng cho những bạn đã chăm chỉ học tập thôi. Bạn học Lâm Nghiên sẽ không giận mình đâu nhỉ, hihi.”
Lộ Tinh giơ tờ giấy lên giữa lớp, giọng đầy khoái trá.
“Thấy chưa? Tài liệu ghi chú từ vựng. Tao nói cấm có sai. Con này gian lận!”
Cả lớp bàn tán xôn xao.
Lộ Tinh ngẩng cao đầu, quay về phía thầy:
“Thầy ơi, nhân chứng em đây, vật chứng cũng có. Em nghĩ thầy sẽ xử lý nghiêm ạ. Vì em không muốn lớp mình bị ảnh hưởng danh tiếng chỉ vì một người như cô ta.”
Thầy cau mày, không khí ngột ngạt đến mức có thể bóp nát.
“Nếu ai cố tình vi phạm hoặc gây chuyện, thầy sẽ xử lý nghiêm.” Giọng thầy lạnh đi.
Thầy nhìn quanh rồi nói: “Lớp trưởng, em giúp thầy đọc nội dung tờ giấy này.”
Cả lớp nín thở.
Lâm Nghiên siết chặt tay, đôi mắt run rẩy, trong khi Lộ Tinh đứng bên cạnh, gương mặt rạng rỡ như sắp chứng kiến khoảnh khắc đối thủ bị kéo xuống vực.
“Dạ” Lớp trưởng khẽ đáp
“Lớp trưởng, không lẽ cậu muốn bao che cho nó à? Mau đọc đi. Đọccc đi!” Lộ Tinh gằn từng chữ, giọng đầy sốt ruột và căng thẳng.
Lớp trưởng nuốt một ngụm nước bọt: “Nhưng… nội dung trong này…”
“Em cứ đọc, không sao đâu.” thầy lên tiếng.
Được thầy cho phép, lớp trưởng hít sâu, mở tờ giấy, cất giọng:
“Hôm nay trời thật đẹp, chỉ tiếc môi trường mới không tốt. Mình lại bị Lộ Tinh bắt nạt nữa rồi, mình phải làm sao mới yên ổn học hành đây… Ngày nào mình cũng sợ.
Lộ Tinh à, xin cậu hãy tha cho tớ. Tớ sẽ kiếm tiền để đưa cho cậu. Cậu đừng xé sách tớ nữa, cũng đừng cho người đánh tớ. Tớ sợ lắm.
Dù tớ là người Việt Nam nhưng tớ cũng muốn hòa đồng với mọi người. Xin cậu tha cho tớ… Tớ đau lắm…”
Tiếng đọc vừa dứt, Lộ Tinh đập bàn, lao tới giật phăng tờ giấy.
“Cậu đang đọc cái gì vậy?!” cô ta gào lên, mặt đỏ bừng. “Cái này… không phải! Đáng lẽ phải là tài liệu chứ! Sao lại… cái này!”
Thầy giám thị nheo mắt: “Lộ Tinh, em lại đổ oan cho bạn à? Chuyện này là sao?”
“Không… không phải đâu thầy! Rõ ràng là… em… em đã…”
Cô ta chợt chết lặng.Trong đầu loé lên hình ảnh chính tay mình đã nhét tờ giấy vào bàn của Lâm Nghiên.
Không… không thể nào! Sao lại thành như vậy?!
“Đúng rồi!” – Lộ Tinh hét lên như vớ được phao. “Trong túi nó chắc chắn có tài liệu khác, nhất định còn!”
Cô ta lao đến định lục túi Lâm Nghiên nhưng thầy đã kịp giữ lại: “Đủ rồi!” thầy lớn tiếng ánh mắt đầy giận dữ.
Lâm Nghiên chỉ chậm rãi móc hết đồ trong túi ra trước toàn lớp.
Không có gì. Sạch trơn.
Tiếng xì xào vang lên khắp nơi.
“Nó rõ ràng muốn hại Lâm Nghiên rồi…”
“Hôm trước trong nhà vệ sinh còn nghe nó nói sẽ không tha cho Lâm Nghiên nữa.”
“Đúng là kiếm cớ thật.”
Lộ Tinh đứng chết trân, mặt trắng bệch.
“Kết thúc. Các em thu dọn ra về. Lộ Tinh, chiều lên văn phòng gặp thầy.”
Tưởng như mọi chuyện đã xong…
Thì bất ngờ Lộ Tinh lao về phía Lâm Nghiên trong cơn tức giận mù quáng, cả hai giằng co thì vài mảnh giấy nhỏ rơi lả tả từ túi áo cô ta.
Một bạn cúi xuống nhặt lên.
“…Ủa? Cái này là… tài liệu thi hôm nay!”
Không khí bùng nổ.
“Trời đất, chính nó mới là người gian lận!”
“Vừa ăn cắp vừa la làng, mặt dày dữ vậy trời.”
“Thế mà còn bày đặt tố cáo người khác.”
Lộ Tinh đứng ngẩn ra, đôi mắt mở to, như không tin vào thực tế đang diễn ra.
Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía cô ta.
Từng lời xì xào ngày càng lớn.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Chuyển cảnh thông qua mắt của Lộ Tinh
Lâm Nghiên nhìn Lộ tinh từ xa và thì thầm: “Nghiệp báo.” Vừa dứt lời cô liền cười nhếch mép và bỏ đi.
Chuyển cảnh
Trần Hồng đứng trước cổng trường, tay khoanh trước ngực. Vừa thấy Lâm Nghiên bước ra, bà liền nở một nụ cười giả lả, nhét vào tay cô một bọc tiền được gói cẩn thận:
“Đây là tiền học phí. Cô cầm đi.”
Lâm Nghiên nhận lấy, ánh mắt bình thản, khiến Trần Hồng hơi khó chịu.
Đúng lúc ấy, phía sau vang lên tiếng bước chân.
Trần Tín từ cổng trường đi ra, dáng người cao lớn che mất ánh nắng phía sau. Vừa nhìn thấy anh, Trần Hồng lập tức đổi sắc mặt, nở nụ cười niềm nở đến mức khó tin:
“Tín à! Tối nay con qua nhà cô ăn cơm nha. Cô mới đi du lịch về, mua được nhiều đặc sản ngon lắm.”
Thấy Trần Tín phía sau, Lâm Nghiên chỉ hơi nghiêng người và đi về phía trước.
Trần Tín chẳng buồn đáp, bước thẳng qua mặt bà ta như không nghe thấy gì. Đến một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn.
Nụ cười của Trần Hồng đông cứng trên môi. Bà cắn răng, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đã bừng bừng lửa giận. Không dám phát tác trước mặt đông người, bà ta đành quay đi.
Khi lên xe, gương mặt bà lập tức méo mó vì tức:
“Đúng là… sao xung quanh thằng Trần Tín ai cũng khó ưa vậy? Cả cái con nhỏ không cha không mẹ đó nữa!”
Tuyết Nhi ngồi bên cạnh sững người: “Con nhỏ… không cha không mẹ?”
“Ừ! Con gia sư chết tiệt đó!” Trần Hồng nghiến răng.
“Còn dám dựng chuyện bôi nhọ con, cái đồ nghèo mà sĩ.”
Tuyết Nhi ngơ người. Nhớ lại câu nói của mấy đứa bạn: “Lâm Nghiên nói bố cô ấy bị bệnh nên mới phải đi dạy thêm…”
Một cơn bực bội nóng ran dâng lên, cô ta quay người nhìn ra cửa kính, mắt dừng lại ở bóng lưng đang dần xa của Lâm Nghiên. Ánh mắt tràn đầy oán hận.
Ở phía ngoài cổng, Lâm Nghiên cảm giác có người vẫn đang nhìn mình chằm chằm. Cô quay đầu lại, chạm phải ánh mắt tức tối của Tuyết Nhi.
Rất nhanh, mắt đã đảo qua nhìn Trần Tín
“Cậu cứ đi theo tôi như vậy… muốn báo thù thay cho cô ruột à?”
Lâm Nghiên bước lại gần nửa bước, giọng lạnh nhạt nhưng mơ hồ mang ý khiêu khích:
“Tối nay tôi đi làm thêm về một mình đấy. Nếu thực sự muốn tìm tôi…”
Cô khẽ cúi đầu, giọng nói mềm nhưng lạnh sống lưng: “…thì đến lúc đó nhé.”
Trần Tín chưa kịp phản ứng, Lâm Nghiên đã rời đi.
Bỗng nhiên, trong đầu Lâm Nghiên vang lên những đoạn ký ức chồng chéo, như những tiếng vọng xa xăm:
“Thuốc hen của cậu để đâu? Để mình lấy cho.”
“Ở trong túi…”
“Nhưng mình không thấy.”
“Cậu mệt rồi, để mình đến nhận lớp thay cậu nhé.”
“Mình hứa sẽ không nói với trung tâm đâu…”
Thời điểm ấy…Lâm Nghiên chỉ nở một nụ cười khó hiểu
….
