Thời điểm cuối năm ai cũng bận rộn, mình thật sự rất hạnh phúc và biết ơn nếu mọi người vẫn dành thời gian quý báu để đọc blog của mình. Trong bài viết này mình sẽ chia sẻ cho mọi người về cách mình kiểm soát cảm xúc.
Kiểm soát chứ không phải giả vờ ngây thơ nha. Ok, bắt đầu thôi nào!
Đừng cho rằng vui vẻ và khổ đau là hai loại cảm xúc mà chúng ta không thể kiểm soát
Thực tế, chúng ta hoàn toàn có thể làm chủ chúng. Mình không biết mọi người thế nào, nhưng đối với mình, mình luôn tin rằng chỉ khi bản thân cho phép, người khác mới có thể làm mình buồn. Cuộc sống này đôi khi rất khắc nghiệt, không cẩn thận là sẽ bị vả mặt ngay. Thật đấy, nếu mọi thứ quá dễ dàng, thì liệu ai còn biết đến cảm giác “buồn” hay “khổ đau” nữa? Khi đó, con người sẽ trở nên vô cảm, mất đi sự nhạy cảm với cảm xúc. Buồn thì buồn, nhưng đừng để nó chiếm lấy mình quá lâu. Và quan trọng là, đừng bao giờ “đổ đống rác của mình lên người khác.” Hãy giữ cho cảm xúc của mình được trong tầm kiểm soát, để không làm tổn thương bản thân và những người xung quanh.
Thời gian đầu quen nhau, mình đã nói với người yêu mình rằng: “Nếu anh gặp chuyện công việc không suôn sẻ, mệt mỏi, hay tức giận vì bị ai chơi xấu. Một là anh kể với em để giải tỏa cảm xúc, cũng từ đó em sẽ tìm cách gỡ rối và an ủi anh. Hai, nếu anh không muốn nói, không sao cả, nhưng tuyệt đối không được dùng thái độ cọc cằn nói chuyện với em. Em không phải thùng rác, anh không được đổ linh tinh trên nó, anh mà đổ vào là em đổ ra đấy.” Cái nết ngang ngược dễ sợ, nhưng mình không thấy nó sai ở đâu cả, mình không phải người gây ra lỗi lầm, không phải nguyên nhân khiến anh khó chịu, mình không có lỗi gì cả, tại sao mình phải gánh chịu nó. Nhiều người có thể cảm thấy mình quá ích kỷ, nhưng biết sao bây giờ, cái nết mình nó vậy á. Với lại anh người yêu cũng đồng ý với mình. Mình có tức ai cũng chỉ kể anh nghe kiểu tâm sự giải tỏa, chứ không vì chuyện đó mà khó chịu, kiếm cớ giận dỗi anh.
Suy nghĩ thoáng hơn về những tổn thất tiền bạc
Đồng tiền đi liền khúc ruột, mất tiền ai mà không tiếc, nhưng mà tiếc thì tiếc, cũng không thể lôi chuyện này ra để gặm nhấm, dặt vặt mãi. Mình mà mất tiền, là tiếc dữ lắm, nhưng lại tâm niệm: “Tiền đi thay người” để an ủi bản thân. Cũng hiệu quả lắm đó nha. Hihu…
Cố gắng nâng cao năng lực chuyên môn
Cố gắng nâng cao năng lực chuyên môn là một trong những yếu tố quan trọng để thành công. Mình nhận thấy, xung quanh mình, đa số mọi người đều cho rằng bằng cấp không quan trọng, quan trọng là kinh nghiệm thực chiến. Mình không phủ nhận điều đó, nhưng cá nhân mình vẫn tin rằng bằng cấp đóng một vai trò rất lớn trong sự nghiệp. Nó không chỉ là nền tảng giúp mình nắm bắt cốt lõi của chuyên ngành, mà còn giúp mình tránh được những sai lầm cơ bản nhất. Hơn nữa, bằng cấp cũng là minh chứng cho quá trình mình đã cố gắng học hỏi và những kỹ năng mình đã tích lũy từ nhà trường.
Mình cũng nhận thấy trong các tin tuyển dụng, nhiều công ty vẫn yêu cầu ứng viên có bằng cấp đại học, cao đẳng về chuyên ngành nhất định. Điều này không phải là vô lý, vì những yêu cầu đó thường phản ánh sự đầu tư và nỗ lực trong quá trình học tập. Tuy nhiên, ngoài bằng cấp, các công ty cũng đặc biệt coi trọng kinh nghiệm thực tế. Họ cần những nhân viên không chỉ giỏi lý thuyết mà còn có khả năng tạo ra giá trị thực tế và đóng góp vào lợi nhuận của doanh nghiệp.
Mình tốt nghiệp chuyên ngành thương mại điện tử và học thêm quản trị kinh doanh. Không phải để khoe khoang, mà vì bản thân mình cảm thấy những kiến thức đó thật sự cần thiết cho sự nghiệp.
Vậy còn mọi người thì sao, có suy nghĩ gì thì hãy để lại bình luận cho mình biết với nhé.
Niềm vui của mình mới là quan trọng nhất, không đau thương vì những vật ngoài thân
Có lần mình đi ăn mì cay với anh Khánh, ảnh không cẩn thận làm bắn nước mì lên áo mình, để lại vết rõ rệt, ảnh liền bối rối và xin lỗi. Mình thì thấy rất bình thường, không phải vì mình có nhiều áo, mà vì mình cảm thấy, nếu mình tức giận vì chuyện này thì thật sự không đáng. “Không sao đâu, về nhà em giặt là ra ấy mà, chỉ là một chiếc áo thôi, làm sao có thể ảnh hưởng tâm trạng em đang vui vẻ khi đi ăn cùng anh được.”
Không cố chấp với những thứ mình không mua được
Trong bộ phim truyền hình Trung Quốc “Phụ nữ ở Bắc Kinh”, câu chuyện xoay quanh hành trình của một cô gái nông thôn lên thành phố lập nghiệp. Cô ấy luôn ao ước có được một chiếc túi LV hàng hiệu, tin rằng nó sẽ làm cô trở nên xinh đẹp và có giá trị hơn. Sau nhiều nỗ lực, cuối cùng cô cũng sở hữu chiếc túi ấy. Thế nhưng, mọi người biết không, không ai tin cô ấy đang đeo một món đồ đắt tiền, bởi cô đi xe buýt.
Câu chuyện này khiến mình suy nghĩ rất nhiều. Thực tế, không phải món đồ hay thương hiệu làm nên giá trị của con người, mà là chính bản thân chúng ta. Một người có xe sang nhưng lại đeo túi giả, người ta vẫn nhìn nhận họ là người có giá trị, trong khi một người đi xe buýt mà đeo túi thật, thì lại không được tin tưởng.
Điều quan trọng không phải là những vật chất ta sở hữu, mà là chúng ta là ai và chúng ta sống như thế nào.
Thế giới này có rất nhiều điều không như vẻ bề ngoài, và chỉ khi ta hiểu được giá trị thực sự của mình, ta mới không bị những điều phù phiếm xung quanh làm lung lay.
Mua hàng hiệu vì nó đẹp, chất lượng tốt, chứ không phải để chứng minh mình danh giá.
Không nên quá coi trọng thể diện
Có một kiểu người suốt ngày chỉ lo giữ thể diện, nhưng thật ra, họ chẳng có gì ngoài những cái vỏ bọc bên ngoài. Mình thường gọi họ là những người “sĩ”. Trước đây, mình cũng từng mắc phải sai lầm này. Mình sợ bị người khác đánh giá, sợ bị phán xét, sợ bị chê cười… Tất cả những lo lắng đó đều xuất phát từ sự tự ti trong chính bản thân mình. Nhưng may mắn là mình đã kịp tỉnh ngộ, nhận ra rằng cuộc sống này không phải lúc nào cũng cần phải làm vừa lòng người khác. Và khi mình bỏ được cái gánh nặng về thể diện, cuộc sống của mình mới thực sự trở nên thoải mái, tự do và hạnh phúc như hôm nay.
Vì thế, đừng để những gì người khác nghĩ về mình chi phối quá nhiều. Hãy sống thật với chính mình, vì chỉ khi ấy, chúng ta mới có thể đạt được sự bình yên và hạnh phúc thật sự.
Những người chỉ biết cho đi mà không mong nhận lại sẽ luôn được như ý nguyện
Đúng nha, khi không nhận lại gì, điều đó cũng chính là “như ý nguyện” rồi.
Mình không phải là kiểu người chỉ biết cho đi mà không mong được nhận lại đâu.
Mình đối tốt với đồng nghiệp, mình cũng hy vọng sẽ nhận được sự hỗ trợ và tôn trọng từ họ. Mình yêu thương anh người yêu, và tất nhiên, mình cũng mong anh ấy yêu thương lại mình. Mình cống hiến hết mình cho công việc, nhưng cũng hy vọng được công nhận, được thăng tiến và tăng lương. Đúng vậy, mình chính là kiểu người như thế! Mình tin rằng, trong bất kỳ mối quan hệ nào, cho đi và nhận lại đều là những yếu tố quan trọng để duy trì sự hài hòa và phát triển. Mình không thấy có gì sai khi mong muốn sự đối đãi công bằng, vì cuộc sống là sự trao đổi và chúng ta đều xứng đáng nhận lại những gì mình đã cho đi.
Cố gắng phát hiện ra mặt tốt của vấn đề
Cố gắng phát hiện ra mặt tốt của vấn đề chứ không phải là tích cực mù quáng nha. Thí dụ như lúc mình bị ngã xe nè, đau chứ bộ. Nhưng may mà không bị thương nặng, chứ bị gãy xương hay để lại sẹo là xui lắm luôn á. Tai nạn cũng đã xảy ra rồi, mình có oán trách thì thời gian cũng không thể quay trở lại. Hay lúc anh người yêu quên mau đồ gì cho mình. Sau khi xin lỗi thì ảnh cũng đã mua lại cho mình rồi. Đây là cách mình cố gắng phát hiện mặt tốt của vấn đề. Về cơ bản, nó không hề ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của mình.
Còn tích cực mù quáng là khi quyết định hiện tại sẽ ảnh hưởng đến tương lai. Thí dụ như bị người yêu cắm sừng nè, nếu tích cực kiểu, ảnh cắm sừng mình nhưng được cái ảnh vẫn tốt với mình. Thì tương lai ảnh lại tiếp tục cắm sừng mình tiếp.
Luôn sống như thể hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời
Ý mình là mọi người sống vui vẻ hạnh phúc, chứ không phải có nhiêu tiền tiêu hết, thói hư tật xấu nào cũng thử qua nha.
Những chia sẻ ở trên phần lớn mình đều học và áp dụng theo cuốn sách “Sống thức tế giữa đời thực dụng của tác giả Mễ Mông.” Mình biết còn nhiều thiếu sót, nên luôn hoan hỉ mọi người góp ý cho mình. Cảm ơn rất nhiều ạ!
Hẹn gặp mọi người ở bài viết sau nha!